Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Dương Tiêu - Kỷ Hiểu Phù: Tình vô vọng

- "Chính tà hai ngả duyên thành tội,
Thân đã trao rồi, hạt máu rơi."


 
Chính tà giang hồ vốn phân biệt, tình ý lại không. Thế nên mới nảy ra trăm truyện trăm đường, mà chẳng đường nào tường tỏ cả. 

Ngọt hay đắng?
Ỷ Thiên Đồ Long Ký nhắc đến nhiều mối tình, đến hai mối tình giữa chính và tà: Trương Thuý Sơn - Ân Tố Tố và Dương Tiêu - Kỷ Hiểu Phù.

Ở đó, mối tính thứ hai chỉ như một làn gió thoáng qua. Hai con người đó, chẳng hề có bái đường thành thân, chẳng hề có đến mấy chữ vĩnh kết đồng tâm như Trương Ân.

Dương Tiêu đối với Kỷ Hiểu Phù, ban đầu chỉ như khách qua đường. Thực vậy, Quang Minh tả sứ tương truyền là một trong hai Tiêu Dao nam mỹ tử của giang hồ. Với vẻ đẹp tiêu sai anh tuấn ấy, kiếm được một nữ nhân đâu có gì là khó?

Ta không rõ Dương Tiêu đối với Kỷ Hiểu Phù như thế nào, trong truyện chỉ điểm qua hai nét, đó là khi Kỷ Hiểu Phù, khi kể với Diệt Tuyệt Sư Thái về chuyện của nàng với Dương Tiêu, rõ ràng nàng bị cưỡng bức, nhưng sau đó lại một mực không chịu giết chàng. Chẳng vô cớ mà nói, nàng đã trao hết trái tim ấy cho họ Dương kia rồi.

Kỷ Hiểu Phù đối với giang hồ mà nói, đã được hứa hôn với Ân Lục Hiệp của Võ Đang. Con người ấy không được mô tả nhiều, nhưng có thể nói, tài lẫn sắc chắc chẳng hề thua ai. Bởi vì thế mà khiến Dương Tiêu si mê chăng? Bởi vì thế mà khiến đến cả mụ Thượng Diệt Hạ Tuyệt vẫn chấp nhận rằng nàng đã thất thân với một kẻ ma giáo, thậm chí đã có con để đem lấy cái chức chưởng môn lẫn tính mạng nàng và con nàng ra đánh đổi. Hẳn tư chất của Kỷ Hiểu Phù phải vượt hơn đám đệ tử của bà ta.

Dẫu sau này có Chu Chỉ Nhược, và sau này bà ni cô cố chấp kia đã rút kinh nghiệm, nhưng ta có thể thấy được, dù là tư thù hay lấy công đổi tư, trong mắt Diệt Tuyệt ắt hẳn người đệ tử họ Kỷ này phải xứng đáng vô cùng.

Nàng hoài thai và sinh ra được một người con gái. Bất Hối - Bất Hối Trọng Tử Du Ngã Tường. Nàng không hối hấn vì đã yêu chàng, đã trao trái tim lẫn thứ quý giá của đời nàng cho chàng. Cái dư vị thoáng qua ấy sao mà sâu đậm đến thế?

Mặc kệ trong mắt Nga My, trong mắt những võ lâm đồng đạo, nàng có là một kẻ ngu si mê muội đi chăng nữa, yêu Dương Tiêu, dù là bị chàng cưỡng bức, Kỷ Hiểu Phù không hề hối hận. Tất nhiên, nàng vẫn thấy áy náy với Ân Lê Đình, người cũng vì nàng mà tâm si vọng tưởng, đến mức sau này còn sáng tạo ra Thiên Địa Đồng Thọ để cũng chết với Dương Tiêu.

Nàng không chịu nghe lời Diệt Tuyệt ám sát Dương Tiêu, bởi quá yêu chàng, nhưng quả như lời Dương Tiêu sau này nói, chẳng những nàng chứ nhận lợi, hai người chưa chắc đã âm dương cách biệt, Bất Hối chẳng đến mức phải mồ côi mẹ mà phải bôn ba. Bởi Kỷ Hiểu Phù là người chính trực, chẳng muốn hại chàng, cũng chẳng muốn dối lừa tôn sư. Người như vậy trên đời hiếm lắm thay.

Minh giáo hay ma giáo, ta chẳng cần phải nói ở đây nữa. Dương Tiêu dùng sức mạnh để cưỡng đoạt nàng, ngược lại nàng còn hết lòng yêu thương. Yêu thương vì họ hoàn toàn có thể thuộc về nhau, vì dù cho Hiểu Phù có hứa hôn với Ân Lục hiệp thì cũng chẳng qua nàng vâng lời sư phụ, vào cái thời quân – sư – phụ, cái thời đặt đâu ngồi đó thôi chớ trái tim nàng chưa trao gởi cho ai. Nhưng tình yêu – trò chơi nguy hiểm – nó vốn thế. Nó phải éo le, nó phải ngạo ngược, nó phải hành cho con người ta chết lên chết xuống – cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen – đớn đau đến tận cùng mới trọn vẹn được cái chữ tình.

Bởi Dương Tiêu lúc nàng còn sống đã thiếu đi sự trân trọng nàng. Mãi đến khi nàng chết, Dương Tiêu vẫn khùng khùng, điên điên, vẫn u mê cho đến khi được Trương Vô Kỵ thức tỉnh. Ông yêu nàng thực sự, yêu con người ấy đến khi nàng không còn trên đời, trái tim của Tiêu Dao Mỹ Nam tử ấy cũng hoá đã. Một mối tình không lâu, không có cơ hội bền vững, không có một kết thúc tốt đẹp mà thành một khối u tình đẹp vĩnh viễn.

Dương Tiêu và Kỷ Hiểu Phù, cả hai người đều không có lỗi.
Chuyện tình giữa chính và tà, ở Ỷ Thiên chẳng tròn mà khuyết, nó day dứt nhưng không hề khiến người ta phải hối hận.

Mối tình của hai người, từ khi nó bắt đầu đã là một mối tình vô vọng.
Vô vọng bởi chính tính cách và bản thân của hai con người yêu nhau. Y – một người kiêu ngạo không bao giờ chịu cúi mình van xin tình yêu của người khác, chỉ biết ôm mối tình trong mộng mà si tâm vọng tưởng. Nàng – một đồ đệ hiếu thảo coi sư phụ như trời, chỉ biết mang hình bóng người thương gửi gắm vào đứa con gái ngây thơ chưa từng biết mặt cha.
 
- "Tình yêu đến, khi nó đến thì ngọt ngào, nhưng khi nó đã đi rồi thì người ta mới có thể cảm nhận hết được vị ngọt lẫn vị đắng mà nó đem lại."

Đăng nhận xét